Nói thật tôi cũng không biết vị trí cụ thể của hang động Xà tộc. Trước đây vẫn luôn là Thiệu Bồi Nhất và Nam Cung Phi Yến liên lạc với Xà tộc, nhưng lúc này tôi lại không gọi Nam Cung Phi Yến đi cùng, bởi vì từ ánh mắt của cô ấy hôm nay có thể nhìn ra trong lòng cô ấy còn có chuyện chưa nói, tôi nghĩ nếu là chuyện mà có thể tự mình làm thì không nên phiền đến cô ấy.
Đi một hồi trong rừng, tôi nhìn đông nhìn tây một trận, ở đây thưa thớt có vài ngôi mộ, trừ đó ra thì chính là một mảnh đất hoang vu, trong lúc nhất thời không phát hiện ra hang động Xà tộc rốt cuộc là ở nơi nào.
Tiểu Bạch còn rất hưng phấn, lúc đi qua mấy ngôi mộ thì nhỏ giọng hỏi tôi:
- Anh, chắc không phải là anh muốn tới đào trộm mộ đi?
Tôi không biết nói gì:
- Tôi đào mộ làm cái gì hả, tôi đây là đang tìm vị trí hang động Xà tộc, hang động Xà tộc, cậu nghe nói qua chưa?
Tiểu Bạch gật đầu:
- À, đã nghe các người nói qua. Anh, anh đây là muốn đem răng Dạ Ma ném ở địa bàn Xà tộc, sau đó để cho Dạ Ma đánh nhau với Xà tộc ?
Tên này còn rất thông minh, tôi gật đầu nói:
- Cơ bản là như vậy, không đúng, không đúng. Đây không phải là khiến cho bọn họ đánh nhau mà là vì an bình của nhân gian. Cậu nghĩ xem, Dạ Ma đánh nhau với Xà tộc còn đánh dấu cho một sự kiện quan trọng khác, đó là mượn tay Xà tộc để diệt trừ Dạ Ma, như vậy là tốt nhất. Còn nữa, Xà tộc kia cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, lần trước còn đả thương Phi Yến tỷ của cậu……
Tiểu Bạch gật đầu liên tục, sau đó lại đi theo tôi một hồi. Tôi vẫn không phát hiện được dấu vết của hang động Xà tộc. Tôi không khỏi buồn bực, tôi cho rằng hang động của chúng nó hẳn là một nơi trông giống với sơn động, nhưng mà tình huống ở nơi này, muốn tìm một khối đá còn khó chứ đừng nói gì đến sơn động, hang động Xà tộc rốt cuộc là đang ở đâu?
Tiểu Bạch bỗng nhiên kêu tôi một tiếng, tôi xoay người lại, thấy Tiểu Bạch chỉ vào một ngôi mộ bên cạnh nói:
- Anh, anh cứ tìm như vậy cũng không có hy vọng đâu. Nếu tìm không thấy hang động Xà tộc thì cứ tùy tiện ném đi là được, dù sao cũng là ở trên địa bàn của bọn họ. Anh xem, đây không phải là có cái động sao, cứ ném vào là được.
Tôi nhìn theo chỗ cậu ta chỉ thì thấy bên cạnh ngôi mộ kia đúng là có một cái động, đại khái to bằng nắm tay tôi, bên trong tối đen như mực, cũng không biết sâu bao nhiêu.
Đây có thể là cái lỗ do chuột đồng hay thứ gì đó tạo ra đi? Tôi nhìn một hồi, lắc đầu nói:
- Như vậy không ổn, dù sao đây cũng là mộ của người ta. Tuy rằng ngay cả mộ bia cũng không có, không biết là ai, nhưng nếu cứ ném thứ tà vật này vào thì có thể sẽ gây hoạ, vạn nhất lại xuất hiện cương thi, thì chúng ta lại gây thêm họa.
Tiểu Bạch gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng ha, nhưng hiện tại chúng ta cũng tìm không thấy hang động Xà tộc kia. Theo em thì hẳn là người ta đã dùng pháp thuật gì đó để che giấu rồi, cũng không thể để nó ở nơi sáng sủa, khiến cho người ta có thể tùy tiện ra vào.
- Dùng pháp thuật để che giấu…… n, điều này cũng rất có khả năng, như vậy đi, Lam Ninh, ngươi hiện tại đang đi theo Hải Trĩ Thần Quân tu luyện, hẳn là cũng có chút đạo hạnh đi, ngươi có thể nhìn ra được nơi nào có pháp thuật che mắt không?
Lam Ninh vẫn luôn im lặng đi theo tôi từ nãy đến giờ, lúc này đây thấy tôi hỏi, cô ấy liền cười rồi bay lại đây, lắc đầu nói:
- Công tử, nơi này không có pháp thuật che giấu gì cả, chỉ là cậu không tìm đúng nơi mà thôi. Cậu nghĩ xem, nơi này cách trường học cũng không phải là rất xa, hang động của Xà tộc sao có thể lại gần nhân loại như vậy?
Tôi không khỏi sửng sốt, cô ấy nói cũng có đạo lý, nghĩ lại lúc ấy Kim Đao môn dẫn người tấn công hang động Xà tộc là cái dạng thanh thế gì. Nếu cuộc chiến được diễn ra tại ngôi mộ Hoàng Bì Tử này, sao xung quanh lại không có nửa điểm dấu vết? Còn có, nơi này cách trường học cũng không quá xa, nếu như chỗ này thật sự từng diễn ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ đã sớm bị con người phát hiện.
Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi Lam Ninh, hang động Xà tộc rốt cuộc ở nơi nào, Lam Ninh nói:
- Công tử, chẳng lẽ cậu đã quên, tôi đã từng sinh sống ở đây rất nhiều năm, cậu nếu như muốn tìm hang động Xà tộc sao không sớm hỏi tôi một chút.
Tôi lúc này mới chợt bừng tỉnh, Lam Ninh vốn dĩ sinh trưởng và lớn lên ở đây, lúc không ở trường học thì cô ấy sẽ sinh sống ở chỗ này, tôi oán trách nói:
- Cô biết Xà tộc, sao lại không nói sớm chứ, hại chúng tôi tìm cả nửa ngày.
Lam Ninh cười nói:
- Là do công tử chưa nói qua là cậu muốn đi tìm hang động Xà tộc, tôi còn đang buồn bực đây, không hiểu sao hơn nửa đêm cậu lại chạy đến nghĩa địa này.
Tôi có chút không biết nói gì:
- Vậy cô nói xem rốt cuộc hang động Xà tộc nằm ở đâu, cách nơi đây bao xa, còn có, không phải lúc trước cô nói, Xà tộc sinh sống tại mộ Hoàng Bì Tử sao?
Lam Ninh nói:
- Không sai, Xà tộc chính là sống tại mộ Hoàng Bì Tử. Nhưng thỏ khôn có ba hang, hang rắn tất cũng có nhiều lối ra. Mộ Hoàng Bì Tử chỉ là một trong số đó thôi, kỳ thật cái động vừa rồi mà các người tìm được chính là cửa ra vào của Xà tộc.
Tôi đã rất ngạc nhiên, cái cô ấy nói chính là cái hang mà Tiểu Bạch đã tìm được?
Tiểu Bạch vui vẻ, nói:
- Anh, anh xem, em đã nói rồi, anh nên nghe theo em đem cái răng kia ném vào trong cái động đó là xong việc, sao phải mất công chứ.
Lam Ninh lại lắc đầu nói:
- Không, nếu cậu ném vào, vậy sẽ gây nên phiền toái. Bởi vì phía dưới mộ Hoàng Bì Tử đều là mai táng người, cậu ném vào sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho phần mộ này, nói không chừng sẽ thay đổi phong thuỷ nơi đây. Phải biết rằng, Dạ Ma được hình thành từ oán khí nên dù cho nó chỉ là một cái răng thì đối với vật chết mà nói, cũng đủ để dấy lên biến cố.
- Vậy cô xem xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tôi nhíu mày hỏi Lam Ninh, cô ấy nhìn xem xung quanh rồi chỉ vào phía trước nói:
- Cái này thì dễ, từ nơi này đi thẳng về phía trước sẽ thấy có tám cái cây vây quanh một ngôi mộ đơn lẻ, tới nơi đó, đi vòng về phía bên trái ước chừng khoảng hai km, sau đó cậu sẽ nhìn thấy một cái cây hòe già rỗng ruột, trước cây có một cái tảng đá lớn, cái cây hòe già kia chính là hang động của Xà tộc.
Tôi không nghĩ tới Lam Ninh cư nhiên lại biết rõ ràng như vậy, trong lòng tôi rất là cao hứng, lập tức liền theo con đường mà Lam Ninh chỉ, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đi về phía trước.
Lúc này đây tôi đã có mục tiêu, thuận lợi hơn rất nhiều. Đầu tiên chúng tôi tìm được tám cái cây vây quanh một ngôi mộ đơn lẻ, sau đó chúng tôi liền đi vòng qua bên trái, nhưng sau khi đi được khoảng hai km, tôi lại ngây người ra. Bởi vì phía trước cư nhiên lại là một vùng đất hoang vu, đừng nói là cây hòe già mà ngay cả một cây non cũng không có.
Tôi hỏi Lam Ninh, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Cô ấy cũng rất là nghi hoặc, nhìn xung quanh một lát rồi nói:
- Không sai a, tôi chỉ đường thì tuyệt đối là chính xác, hang động Xà tộc sao, tôi nhớ rất rõ ràng nó hẳn nên là ở chỗ này……..
Tiểu Bạch nói:
- Chẳng lẽ chúng nó chuyển nhà?
Tôi lắc đầu nói:
- Không đúng, cho dù chúng nó có chuyển nhà, thì theo như lời của Lam Ninh thì cái cây hòe già kia cũng sẽ không biến mất, huống chi còn có một tảng đá lớn nữa, tổng không thể một chút dấu vết cũng không có.
Lam Ninh nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, chúng ta đi về trước, trở lại nơi có ngôi mộ đơn lẻ đó, sau đó tìm phương hướng một lần nữa, có thể là do lâu ngày nên tôi nhớ lầm, lần này chúng ta thử đi về phía bên phải xem sao.
Tôi và Tiểu Bạch cũng chỉ có thể đồng ý. Vì thế chúng tôi quay lại điểm ban đầu, tiếp tục đi tới đi lui, đi một lúc mới tìm được tám cái cây vây quanh phần mộ đơn lẻ kia. Lam Ninh nhìn xem xung quanh, chỉ một phương hướng nói:
- Lần này, chúng ta đi bên này thử xem, vừa rồi có khả năng là đã đi ngược.
Chúng tôi liền lập tức đi theo hướng đó. Nhưng thời điểm đi qua ngôi mộ đơn lẻ đó thì Tiểu Bạch bỗng nhiên bị vướng dưới chân, thiếu chút nữa là đã té ngã trên đất, tôi vội duỗi tay đỡ lấy hắn, nói:
- Cẩn thận một chút, nơi này nơi nơi đều là cành khô cỏ hoang.
Vẻ mặt của Tiểu Bạch lại có chút không đúng, nói với tôi:
- Anh, vừa rồi hình như em nghe thấy có người nói chuyện.
- Cậu nghe thấy có người nói chuyện? Không phải đâu, vừa rồi chúng tôi cũng không có nói chuyện a.
Tôi buồn bực nói, đứa nhỏ này có phải là đã bị ảo giác hay không, vừa rồi tôi cũng đã dùng toàn bộ tinh thần lưu ý động tĩnh xung quanh nhưng cũng không nghe thấy âm thanh nói chuyện nào cả.
Tiểu Bạch lắc đầu nói:
- Không đúng, vừa rồi chính là do em bất thình lình nghe thấy có người nói chuyện cho nên em mới thất thần thiếu chút nữa bị ngã, anh khoan đã nói tiếp, anh nghe xem……
Thấy cậu ta cứ lải nhải mãi cho nên tôi đành phải dừng bước, nghiêng tai nghe, nhưng lại không nghe được cái gì. Đêm khuya trong rừng cây, ngoại trừ tiếng gió gào thét, làm gì có âm thanh nói chuyện nào?
- Có lẽ là cậu nghe lầm rồi, đó là tiếng gió, không có ai nói chuyện, nhanh đi thôi.
Tôi vừa kéo cậu ta vừa nói.
- Không phải, đối với ma quỷ thì em lại quen thuộc hơn anh đó, vừa rồi tuyệt đối là âm thanh nói chuyện, hơn nữa phương hướng của âm thanh kia hình như chính là……
Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào ngôi mô đơn lẻ kia, kêu lên:
- Ngay tại chỗ này! m thanh nói chuyện kia chính là truyền ra từ nơi này......
Tôi sửng sốt:
- Cậu nói cái gì, trong mộ này có người nói chuyện?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo